Đọc Truyện ngắn Vì em, anh nguyện cả đời làm một người câm
Admin™ [On] [SV!] Đẳng Cấp Nhất
Có một chàng trai bị câm. Hàng xóm của anh là một cô gái xinh đẹp, nếu như phải hình dung vẻ đẹp và sự dịu dàng của cô, có lẽ phải dùng từ “thiên sứ”! Cứ thế, chàng trai đem lòng yêu cô gái, nhưng anh cũng biết rõ rằng mình chỉ là một người câm. Đối với anh, cô như một ngôi sao trong tranh, chỉ có thể ngắm nhìn
mà không bao giờ có được.
Gia cảnh của cả hai không giàu có, họ đều chăm chỉ học hành, hi vọng có ngày làm nên sự nghiệp. Chàng trai học trên cô gái một lớp.
Năm thứ nhất, anh đậu đại học. Trước lúc đi xa, cô nói: “Hãy đợi em, em sẽ đi tìm anh”. Anh gật đầu, bước lên chuyến tàu rời xa quê.
Năm sau, cô cũng nhận được giấy báo nhập học.
Đứng trước cổng trường đại học, vẻ đẹp của cô thu hút mọi bước chân của các nam sinh viên và sự ngưỡng mộ của các nữ sinh viên.
Cô đang tìm một người. Cô tìm khắp các khoa nhưng vẫn không tìm được anh.
Giảng viên bảo: “Năm ngoái, anh ta đã không đến nhập học…”.
Cô khóc, khóc nức nở, giọt nước mắt rơi xuống đất tan vỡ như chính những hi vọng suốt một năm nay.
Cô vẫn kiên cường, cô tin nhất định anh đang ở một nơi nào đó mà phấn đấu, vì thế cô không bỏ cuộc.
Cô không gánh nổi toàn bộ học phí, mặc dù trường đã miễn giảm một phần, nhưng học phí đối với cô vẫn là một vấn đề không nhỏ.
Một ngày giữa học kỳ, cô nhận được thư của gia đình. Trong thư bố mẹ cô bảo rằng có một người chú đồng ý lo cho cô học xong đại học. Cô mừng rỡ, từ khi lên đại học, đây là lần đầu tiên cô cười.
Mỗi ngày có không ít chàng trai ưu tú vây xung quanh cô, nhưng lòng cô chỉ có một mình chàng trai câm.
Nghỉ hè, cô trở về nhà. “Có tin tức gì của anh ấy không hả bác?”. Cô hỏi bố mẹ anh. “Không cháu ạ, hai bác cũng rất lo”. Bố mẹ anh nói vậy, nhưng biểu hiện lại bình tĩnh lạ thường.
“Con có thể đến thăm và cảm ơn chú ấy không ạ?”. Cô hỏi bố mẹ. “Chú ấy nói không cần đâu, hơn nữa chú sống rất xa, đó là một người chú bà con xa”. Bố mẹ nói với cô như thế, nhưng không hiểu tại sao thái độ rất căng thẳng.
Cô thừa thông minh để hiểu rằng, anh không biến mất. Nhưng cô không nói ra, cô đem niềm vui ấy chôn chặt trong lòng, cô phải học thật chăm chỉ, khi nào tốt nghiệp rồi cô sẽ đi tìm anh.
Thời gian bốn năm thấm thoát trôi qua, cô nhận được bằng tốt nghiệp và hợp đồng tuyển dụng của một công ty danh tiếng quốc tế.
Cô vội vàng trở về nhà. Bố mẹ anh cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi thái độ kiên quyết của cô, nói ra nơi mà anh đang làm việc.
Hầm xe nóng bức với không khí oi nồng, cô đứng ở cửa nhìn thấy bóng dáng xiêu vẹo của anh.
Cô rơi nước mắt, anh giật mình bởi tiếng khóc, ngước lên nhìn. Trong khoảnh khắc, bóng anh chìm vào làn khói đang bốc lên ngùn ngụt. Cô chạy xông vào, nhưng… người này cũng không phải, người kia cũng không phải, bóng dáng mỗi người làm tiêu tan hi vọng của cô.
Cuối cùng, trong một hầm xe phía trong cùng nhất, cô đã tìm thấy bóng dáng quen thuộc mà xa lạ.
“Em muốn làm vợ anh”. Cô nói, tuy gương mặt giàn giụa nước mắt nhưng vẫn thấp thoáng nụ cười rạng rỡ như hoa. Đây là câu nói mà cô đã luyện tập suốt bốn năm nay.
Nói đoạn, cô nhìn anh, chờ đợi câu trả lời của anh.
Anh nhìn cô rồi đột nhiên vùng chạy, một lần nữa mất hút trong làn khói, một lần nữa biến mất trong cuộc sống của cô.
Cô đau lòng nhốt mình trong phòng khóc suốt ba ngày. Cuối cùng cô lại vác hành lý trên lưng. Suy cho cùng, người mình yêu dù không gặp nữa, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Từ bố mẹ anh, cô biết được, anh cũng đã đến thành phố này. Cô lại mỉm cười bởi vì cô biết, anh đang âm thầm bảo vệ cô.
Rất nhiều lần, cô dường như thấy bóng dáng anh, nhưng lúc cô đuổi theo, bóng dáng ấy đã sớm biến mất trong biển người.
Mãi cho đến một ngày, cô nhập viện.
Anh đột ngột xuất hiện trước mặt cô, trên cổ quấn băng trắng toát. “Sao thế này?” – cô nôn nóng hỏi.
“Lúc làm việc không cẩn thận, anh ấy bị dây thép cứa đứt dây tiếng ở cổ, không chết đã là may mắn rồi” – người đồng nghiệp của anh nói.
Anh cũng vội nhìn cô, nóng lòng muốn biết nguyên nhân cô vào bệnh viện.
Cô chậm rãi nói: “Cổ họng của em bị viêm quá lâu, nếu như làm phẫu thuật, có lẽ em sẽ bị mất tiếng nói”. Cô nói thế nhưng trong ánh mắt lại đầy niềm vui.
Từ ngày hôm đó, anh lại trở về bên cạnh cô, chăm sóc cô chân thành. Cho đến trước ngày phẫu thuật, cô nhìn anh nói: “Có lẽ đây là câu nói cuối cùng em nói với anh. Em muốn được làm vợ anh. Không phải em thương hại anh, mà vì em… yêu… anh!”. Ba từ này cô đã không phát ra tiếng, chỉ mấp máy trên môi.
Anh khóc, nhìn cô được đưa vào phòng mổ.
Đèn tắt, bác sĩ phẫu thuật bước ra, ông nói với anh: “Phẫu thuật thành công, nhưng cô ấy không thể nói chuyện nữa”.
Sau đó, anh nhìn thấy ánh mắt hạnh phúc của cô: “Bây giờ em và anh giống nhau rồi”.
Cô dùng hết sức để làm động tác tay câu nói duy nhất mà cô vừa học: “Em yêu anh!”. Anh run rẩy cũng làm lại động tác đó.
Họ kết hôn, một hôn lễ bình dị.
Sau ngày cưới, tất cả đều chìm ngập trong yên tĩnh và mỹ mãn.
Thế giới của họ không có âm thanh, nhưng dường như tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Thế nhưng trời cao một lần nữa lại trớ trêu, cuộc sống hạnh phúc chỉ vỏn vẹn bốn năm. Anh bị ung thư thời kỳ cuối.
Lần này cô không khóc, cô biết anh hi vọng cô kiên cường mà tiếp tục sống.
Anh ra đi thanh thản, nụ cười trên môi nói lên rằng anh đã ra đi không có gì đau khổ.
Cuối cùng cô cũng không kìm được nữa, nắm bàn tay lạnh ngắt của anh, cô khóc nấc, tiếng khóc trở thành âm thanh đau buồn vang trong bệnh viện.
Bạn bè an ủi cô. Cô nhẹ nhàng sờ lên tấm ảnh của anh, cô nói thành tiếng: “Tại sao? Khó khăn lắm mới ở bên nhau, tại sao anh lại sớm ra đi một mình? Anh nhẫn tâm bỏ lại em một mình trên thế gian này sao? Lẽ nào chỉ vì em đã gạt anh, mà anh nỡ bỏ em đi sao?”.
Một buổi sớm sau mấy mươi năm, người phụ nữ đã bị thời gian bào mòn nhan sắc đứng trước mộ anh, đặt lên bó hoa bách hợp mà anh thích nhất. Bỗng cô phát hiện trên bia mộ có một lá thư.
Cô run rẩy mở thư ra, là của một người bạn cũ của anh viết:
“Đã nhiều năm rồi, chắc không cần giấu chị nữa. Lần đó, chị vào bệnh viện nhìn thấy băng trắng trên cổ anh ấy, kỳ thực không phải là tai nạn lao động gì cả. Một bác sĩ ngoại khoa nổi tiếng đã phẫu thuật lại dây tiếng cho anh ấy, anh ấy sớm đã có thể nói chuyện rồi. Nhưng vì biết chị sắp mất đi năng lực nói, anh ấy đã đem niềm vui này chôn giấu trong lòng. Vì chị, anh ấy nguyện lòng tiếp tục làm một người câm”.
Cứ tưởng anh đi rồi thì cô sẽ không khóc nữa, nhưng sau mấy mươi năm, cô lại nếm vị mặn xót xa của nước mắt.
Tin tưởng, chân thành là nền tảng của tình yêu…
Thế nhưng có lúc, một tình yêu được bày tỏ bởi lời nói dối ngọt ngào thì không ngôn ngữ nào truyền tải hết được