Nội lực của hán tử che mặthiển nhiên là vô cùng cao , quần áo phồng lên theo nhịp thở , bốnphía cát đá bay đầy trời , bụi mùi mịt .
Hoàng Thi Hàm nhìn hắn khôngrời , chỉ cần hắn dám bắt đầu tấn công , như vậy Phi Vũ kiếm sẽ đâmthủng lồng ngực của hắn , trận luận võ cũng đem người này chấm dứt.
Nhưng mà , đúng lúc mạng đãđịnh , ánh mắt Hoàng Thi Hàm bỗng nhiên sáng ngời , mười thành nộilực ngưng tụ trên người trong bất tri bất giác tan hết.
Nàng nhìn thấy gì đó ? Nàngnhìn khăn che mặt đối phương chậm rãi bay , tuy rằng chỉ là thoáng qua, nhưng cái mụn ruồi nhỏ kia nàng lại nhìn thấy rõ ràng .
Phía trên trái cằm của ALãng có một cái nốt ruồi như vậy … Đôi mắt sáng như sao kia … Trời ạ! Hắn thật là A Lãng , Hoàng Thi Hàm đã hoàn toàn xác định .
Tại sao là hắn ? Thiên a !người kia sao có thể là hắn … Trong lòng nàng kêu lên , ý chí chiếnđấu đã hoàn toàn biến mất . Trong phút chốc , cả người nàng như lạcvào giữa sương mù , không thể tìm thấy phương hướng .
Xuất kiếm giết hắn ? Nànglàm không được .
A lãng là nam nhân thân cậnduy nhất từ khi nàng bước tới thế giới lạ lẫm này , nàng đem tất cảmọi thứ quý giá của mình cho hắn , sao nàng có thể hạ thủ được ?
Nếu như mình không xuất kiếm, tỏ rõ thân phận thì sao ? Hoàng Thi Hàm nói gì cũng không muốn làmnhư vậy .
Ở thế giới này của hắn ,mệnh lệnh của sư phụ không thể không tuân theo . Tuy rằng nàng có thểkhông quan tâm tới thù của lão thái bà , nhưng A Lãng thì sao ? A Lãnghắn dám chống lại mệnh lệnh của sư phụ sao ?
Hoàng Thi Hàm nghĩ A Lãngtuyệt đối sẽ không hạ tay làm đau nàng , nhưng bản thân nàng khônggiết hắn , hắn lại không giết nàng , như vậy ân oán giữa Đao Thần vàKiếm Hậu cũng sẽ tiếp tục kéo dài , vĩnh viễn không dứt !
Từ lời lão thái bà nói ,Kiếm Hậu cùng Đao Thần đã dây dưa cừu hận suốt hai mươi lăm qua . Nàngcùng A Lãng đều còn trẻ như vậy , chẳng lẽ muốn hai người bọn họtiếp tục kéo dài hai mươi lăm năm ? Hoàng Thi Hàm toát mồ hôi lạnh ,không dám nghĩ gì thêm nữa .
Giết A Lãng , tỏ rõ thânphận , bắt tay giảng hòa , tất cả nàng đều không làm được , như vậynàng nên làm gì bây giờ ? Nàng có thể làm sao ?
Chết . Nàng bỗng nhiên nghĩtới chết . Đúng vậy , chỉ cần mình chết , ân oán giữa Đao Thần vàKiếm Hậu khẳng định một nét xóa bỏ , từ nay về sau cũng không cầncứ năm năm một lần phân thắng bại vô nghĩa thế này nữa .
Còn A Lãng ? Nếu mình chếttrên tay hắn , A Lãng sẽ nghĩ thế nào ? hắn có chịu đựng cắn rứtlương tâm , suy sút không phấn chấn hay không ?
Không quản hắn được ! HoàngThi Hàm đã không cố được nhiều nữa .
Nàng vốn không thuộc về thếgiới này , sự biến mất của nàng đối với bất kì ai mà nói chỉ sợcũng không có bất kỳ ý nghĩ gì .
Mười lăm tháng tám , thiêncẩu cắn nguyệt , nản chí ngã lòng , tánh mạng tất tan .
Nàng đột nhiên nở nụ cười ,tuy rằng không thể cười ra tiếng nhưng trong lại cười khổ trong lòng ;cười đến thê lạnh , cười đến bất đắc dĩ .
Lúc này , chợt nghe A Lãngđiên cuồng hét lên một tiếng , ngay cả một chút thời gian nháy mắtcũng không kịp , cả người hắn đã theo đao lao tới , đao nhọn hướnglồng ngực nàng .
Hoàng Thi Hàm mỉm cười , ngaycả chút ý nghĩ do dự cũng không có , thân mình bổ nhào về phíatrước , đưa ngực mình nhằm thẳng hướng đao trước mặt , máu tươi theođó vấy ra , nhuộm đỏ cả mặt đất .
“Trời ạ!Việc này sao có thểnhư vậy … Việc này không phải là như vậy ..” A Lãng vứt đao trên tay,xông lên phía trước , đỡ lấy thân thể Hoàng Thi Hàm đang ngã xuống .
Từ lúc từ biệt với HoàngThi Hàm ở Mộ Dung sơn trang , cuộc sống A Lãng đã nổi lên biến hóalớn .
Hắn nhớ nàng vô cùng , gầnnhư rơi vào cảnh suy sụp , hắn càng nghĩ càng không thông chính là ,một đoạn tình cảm mới vừa bắt đầu , vì một điều không hiểu ra saochấm dứt .
Hắn mất hết cam đảm , ngàygần đây không một ngày không mượn rượu giải sầu , cho đến ngày phóước mười lăm tháng tám thì hắn mới mang theo tâm tình nặng nề lênĐoạn Hồn lĩnh , ý đồ mượn kiếm của đối phương giải quyết thể xáckhông còn ý niệm sinh tồn này .
Vừa rồi khi hắn bắt đầuxuất ra chiêu thứ bảy , trước ngực để lộ . Hắn đoán chắc đối phươngchẳng những có thể dễ dàng tránh đi sát chiêu này đồng thời còn cóthể một kiếm đâm xuyên tim của hắn . Nhưng một ý nguyện nhỏ bé cũngkhông được , đối phương không những không né tránh ngược lại còn vọtthẳng tới , rốt cuôc là chuyện gì đang xảy ra ở đây ? Hắn không cáchnào hiểu nổi .
A Lãng không biết đối phươngbị thương thế nào , đang muốn mở miệng hỏi , nhưng khi hắn nhấc khănche mặt của đối phương lên thì ngay lập tức sụp đổ .
“Là nàng ? Tại sao lại lànàng …” A Lãng khàn giọng gào thét , trên mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọngthê lương . “Nàng có thể tránh ! nàng vì sao không tránh ? Vì sao …”Hoàng Thi Hàm không nói gì , chỉ ảm đạm cười , cho dù nụ cười kiatràn ngập vẻ bi thương bất đắc dĩ nhưng nàng vẫn nở nụ cười .
Lúc này , một tiếng xé giótruyền đến , chỉ thấy trên núi đột nhiên xuất hiện hai nam nữ trêndưới năm mươi , trên mặt hai người không hẹn mà cùng hiện lên vẻ lo âu.
Nữ nhân kia đầu bạc trắng ,chính là Kiếm Hậu mà võ lâm xưng tụng . Bà bước một bước dài tớibên Hoàng Thi Hàm “Nha đầu , ngươi .. ngươi thật khờ quá đi …”
“Thực … thực xin lỗi , lãobà bà , ta … ta khiến người thất vọng rồi…” Vẻ mặt Hoàng Thi Hàmtràn ngập thống khổ , hơi thở đã bắt đầu suy yếu .
Lão thái bà vội vươn tay ,dán vào lưng nàng , đem nội lực của bản thân truyền vào nàng …
Nam nhân kia hiển nhiên là ĐaoThần trong truyền thuyết . Chỉ thấy y ngây ngốc đứng tại chỗ , miệngkhông ngừng thì thào nói “Chúng ta sai lầm rồi … chúng ta thật sự sailầm rồi …”
“Việc đã đến nước này , cònnói thế đế làm chi!” Kiếm Hậu trừng mắt hàm lệ nhìn Đao Thần ,nhưng không biết nên nói gì mới tốt .
Lúc này lên tiếng không ngờlà Hoàng Thi Hàm .
“Mau ! Mau dẫn ta đi về phíanam Thái Hành sơn , khoảng hơn mười dặm, chỗ ấy … chỗ ấy có một sơnđộng … Ta chính là từ chỗ ấy tới đây … Nàng dùng ngón tay chỉ cáchđó không xa , hơi thở đã dần mỏng manh . Thay ta cầm tay nải , ta … tamuốn đến chỗ đó nhìn một cái …” Một đao kia của A lãng tuy rằngchứa ít nội lực nhưng lại xuyên qua tâm mạch của nàng . Nói cáchkhác , nếu Hoàng Thi Hàm nội lực không cao thâm , dùng một chút chânkhí lưu lại sống tạm , người bình thường chỉ sợ đã sớm tắt thở ,sao có thể còn sống tới tận bây giờ !
Tình huống của nàng hiệngiờ mọi người đều biết . Hiện tại nàng nói như vậy không thể nghingờ chính là tâm nguyện duy nhất của nàng , điểm này trong lòng mọingười đều biết rõ .
Kiếm Hậu còn chưa kịp mởmiệng nói , A Lãng đột nhiên ôm lấy thân thể của nàng , chân điểmmạnh , trong chớp mắt liền biến mất trong bóng tối .
Một đám mây đen dao động ,ánh trăng dần dần ảm đạm .
A Lãng như một con dã thú bịtổn thương , chạy như bay giữa đồng hoang, giai nhân trong lòng hơi thởđã dần mỏng manh .
“Trời ạ ! Nàng tại sao lạiđối xử với ta như thế ? Tại sao phải để cho ta tự tay hủy hoại nàng? Tại vì sao ?” Nước mắt của A Lãng chảy như suối , rơi thành chuỗixuống .
“Đừng tự trách … Em vốn khôngthuộc về nơi này , có thể quen chàng , em … Ta đã không uổng công đimột chuyến này … “ Hoàng Thi Hàm miễn cưỡng giả mặt tươi cười , dùngngón tay chỉ cách đó không xa nói “Mau! Chỗ ấy có một sơn động ,chàng mau dẫn em tới nơi đó .
“Đợi chút nữa là đến . Haycho một ngày thiên cẩu cắn nguyệt!” Trong lời nói của A Lãng vô hạnthê lương lạnh lẽo . “Trời xanh không có mắt , cuối cùng đối đãi vớita như thế …”
Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thiêncẩu cắn nguyệt kỳ thật chỉ là một loại hiện tượng tự nhiên , chàngđừng suy nghĩ quá nhiều .”
A Lãng đi vào trong sơn động ,vừa đánh lửa cháy lên , trước mắt đã là một cảnh tưởng ảm đạm .“Thi Hàm , để cho ta ở trong này cùng nàng , để cho ta ở cùng nàngđời đời kiếp kiếp”